Thứ Năm, 10 tháng 11, 2011

Lần theo giấc mơ Tiên - phần 3


12. Xin thuốc... vào tù

Mãi đến bây giờ, tôi mới thấm thía và hiểu hết ý nghĩa sâu sắc sáu câu thơ mà bà Bạch Ngọc Hoa tặng:  
     “Gà què ăn quẩn cối xay,
     Có đi mới hiểu cái hay ở tù.
     Bỏ huyền còn có chữ tu
     Cũng như xua đám mây mù chưa tan.
     Bao giờ Trời rọi nắng vàng,
     Sẽ nhìn thấy cảnh Đông tàn, sang Xuân”.
Cũng xin nói thêm: kể từ ngày 20 tháng 2 năm Mậu Thìn (1988), tôi bắt đầu gọi chị Vân bằng bà Bạch Ngọc Hoa như mọi người thường tôn kính.
Từ đó về sau, bao giờ tôi cũng để tâm suy nghĩ những điều mắt thấy tai nghe. Tôi nhất tâm tin tưởng rằng, bà Bạch Ngọc Hoa sẽ chữa khỏi bệnh bướu cổ của vợ tôi. Song trong mình lại canh cánh nỗi âu lo: “Liệu việc đưa vợ ra nhờ chữa bệnh như vậy mình có lạm dụng lòng từ ái của Đức Phật hay không? Mình đã làm được điều gì đâu mà nương nhờ?” Tuy nghĩ vậy, song bệnh tình của vợ tôi ngày một nặng hơn. Tôi quyết định đi Bạch Long Thiên để xin ý kiến của bà Bạch Ngọc Hoa.
Tôi ra đến nơi, thấy một chiếc xe ca đậu ngay trước cửa chùa. Mọi người đang chuẩn bị đi hội chùa Phù Đổng. Bà Bạch Ngọc Hoa cho phép tôi cùng đi với đoàn. Tôi mang theo chiếc máy ảnh trong chuyến đi này nhằm mục đích ghi lại những điều kỳ diệu để khẳng định niềm tin cho vợ.
Đó là chuyến đi vào ngày 8 tháng 4 năm Mậu Thìn.
Tôi được bà Bạch Ngọc Hoa đồng ý chữa bệnh cho vợ. Tôi lại quay về để đưa vợ ra Hòa Bình chữa bệnh. Nhưng vợ chồng tôi suy đi tính lại: nếu cả hai người cùng đi thì bốn cháu nhỏ không có ai trông. Cuối cùng quyết định, chỉ mình tôi trở ra xin thuốc.  
Tôi lại lên đường.
Khi đi, tôi cầm theo bộ bút vẽ. Đến nơi, chùa Bạch Long Thiên đã hoàn thành. Tôi bắt tay vào trang trí. Ngày thứ ba có người về, tôi xin bà Bạch Ngọc Hoa thuốc gửi về cho vợ. Bà lấy tờ giấy trắng học trò, cắt ra thành tám phần bằng nhau. Rồi bà lấy ra ba miếng đánh số 1, 2, 3 và lấy từng tờ một, áp vào trong lòng bàn tay mình chín lần, miệng niệm chín lượt: “Nam mô tầm thanh cứu khổ cứu nạn Linh cảm Bạch y Quan thế âm Bồ tát”.
Sau khi làm như vậy cho cả ba tờ, bà đưa cho tôi và dặn:
- Mỗi lần mỗi thang theo thứ tự. Đốt cháy vào chén nước lã trên bàn thờ, rồi uống.
Tôi viết thư dặn vợ tỷ mỷ, nhất nhất y lời mà làm theo.
Tôi ở lại trang trí Bạch Long Thiên xong thì bị Công an huyện Lương Sơn (tỉnh Hòa Bình) bắt giữ hai tháng ba ngày. Sau 63 ngày ở tù, tôi về nhà thấy vợ đã khỏi bệnh. 
Tôi lý thú nghe vợ kể lại diễn biến khi uống ba thang thuốc Thần bạch y. Nghĩ lại sáu câu thơ mà bà Ngọc Hoa tặng tôi trước lúc vào tù càng thấy thấm thía nhường nào!

13. Tại Công an huyện Lương Sơn
Hôm đó, Công an huyện Lương Sơn, tỉnh Hòa Bình đến Bạch Long Thiên bắt ba người gồm bà Bạch Ngọc Hoa, bác Lê Thiệu Bảo và tôi. Tôi đã khai đi khai lại về những giấc mơ Tiên đến chục lần, và có lẽ hiện nay vẫn còn lưu tại Công an huyện Lương Sơn - Hòa Bình.
Từ đó đến nay và mãi sau này, tôi không những không có chút bực dọc về những gì đã xảy ra ở đó, trái lại tôi thầm cảm ơn họ. Thứ nhất, tôi sẵn sàng đón nhận tù đày kiểu này như một món quà:
                 “Gà què ăn quẫn cối xay,
                 Có đi mới hiểu cái hay ở tù.
                 Bỏ huyền còn có chữ tu...”
    Là người đã được chứng nghiệm các giấc mơ Tiên, tôi tin tưởng tuyệt đối và đi tìm điều bí ẩn của hư vô trong lúc có chủ trương bài trừ mê tín dị đoan. Thứ nữa, Cũng nhờ hơn hai tháng tù này mà tôi càng tin lời Đại Đức Tiên Ông hơn.   
Số là, do thương binh nên Công an huyện Lương Sơn không giam tôi như đối với bà Ngọc Hoa và bác Bảo. Họ nhốt tôi vào ba gian thênh thang của hội trường. Đêm xuống, tôi được xem hình ảnh các chư vị tâm linh hiện trên tường vôi trắng như xem màn ảnh rộng. Tôi nhận được rành rõ chân dung, hình tướng từng vị: Đức Phật A Di Đà, Đức Phật Thích Ca, Ngài Quán Thế Âm, Đức Dược Sư Lưu Ly, Đại Đức Tiên Ông, Vua Cha Ngọc Hoàng, Đức Nam Tào Bắc Đẩu, Bà Hoàng Lan, Bà Ngụ Phương, Đức Bát Hải Long Vương... Tôi nhìn thấy dung nhan và trang phục của các vị  đó, tôi biết được thông tin các Ngài ở cõi nào và làm gì, cần việc gì thì vời ai và mời ra sao...
Nếu không được tĩnh tâm hơn sáu mươi ngày ở tù lần thứ nhất thì tôi không có duyên lành trải qua đợt “tập huấn” đó.
Vào đêm cuối cùng ở hội trường, Đức Tiên Ông lại về tâm sự:
- Con có giận Ta không?
- Thưa! Không ạ!
- Vậy thì hãy còn 9 ngày tù nữa nhé!
- Tại sao lại còn 9 ngày nữa ạ?
- Cho đủ 72 ngày, chứ con!
- Sao lại 72 ngày mà không phải là 80 hay 90 ngày ạ?      
- Con có nhớ chuyện Tôn Ngộ Không không?
- Dạ! Con nhớ ạ!
- Đó! Bảy hai phép thần thông biến hóa mà con. Sau này con sẽ hiểu trận đồ bát quái... Chín ngày còn lại sẽ được chia thành hai đợt đấy!
Tôi nghe vậy và tin chuyện sẽ xảy ra. Tôi không lo và cũng chẳng cầu mong. Thử hỏi, sự vi diệu ấy ở chốn trần gian này mấy ai có được? Làm sao mà tôi không tin?

14. Hàn huyên sau 63 ngày
Về đến nhà, vợ con tôi tỏ ra hân hoan.
Điều vui mừng nhất là vợ tôi, Nguyễn Thị Quang khỏi bệnh ─ cục bướu ở cổ đã tiêu tan. Nhà tôi kể lại những điều kỳ diệu liên quan đến ba thang thuốc đó. Qua lời kể tôi cảm nhận được rằng, vợ tôi biết ơn Đức Phật lắm. Nhà tôi nói:
- Ba bảo ta nên tạ ơn Đức Phật thế nào cho xứng?
- Thiếu gì lúc, cái tâm mới là điều chính!
Vào năm 1990, bà Bạch Ngọc Hoa giao cho tôi xây chùa Tiên Cảnh ở Cửa Hội. Lần đầu tiên tôi gặp việc này. Tôi hỏi bà:
- Tiền đâu, thưa bà?
Chỉ tay về dãy núi Hồng Lĩnh, bà Ngọc Hoa nói:
- Tiền trên núi ấy! Ta sẽ cho người chở thuốc về, con sẽ chữa bệnh để lấy tiền mà xây chùa!
Thực tình, tôi không biết gì về chữa bệnh. Song, tôi tin các chư vị sẽ giúp. Bà Ngọc Hoa đưa cho tôi 180.000 đồng và dặn:
- Ta thi cùng con 70 ngày: Con xây chùa Tiên Cảnh, còn Ta xây bể nước Chùa Hương, xem ai nhanh hơn?
Bà Ngọc Hoa còn dặn thêm:
- Khi thiếu tiền, thiếu gạo thì xin bà Hoàng Lan, bà Ngụ Phương điều cho; nếu thiếu cá cho thợ ăn thì viết sớ xin Bát Hải Long Vương, con nhé!     
Tôi sực nhớ đến 63 ngày tại Công an huyện Lương Sơn - Hòa Bình. Tại đó, tôi đã được các chư vị chỉ dạy điều này. Tại sao bà Ngọc Hoa biết hết cả vậy?
Tôi y lời và sau đúng 68 ngày, tôi đã xây xong chùa Tiên Cảnh ─ ngôi chùa hai tầng, tám mái, diện tích sử dụng gần 120 mét vuông, chỉ thiếu 2 triệu đồng tiền công thợ.
Biết vậy, vợ tôi bán ngôi nhà đang ở tại thị trấn Thái Lão (huyện Hưng Nguyên - Nghệ An) để cúng dường 2 triệu đồng tạ ơn Thánh Thần đã giúp chữa bệnh bướu cổ. Từ đó, vợ tôi thanh thản trong lòng vì đã có dịp báo ân cứu mạng.
Trong 68 ngày xây chùa Tiên Cảnh, biết bao những chuyện diệu kỳ đã xảy ra. Riêng tôi, điều đáng chú ý hơn cả rút ra cho riêng mình là: Không điều gì mà Phật Thánh không làm được. Điều quan trọng hơn cả là ta làm sao để được các chư vị hộ trì.

15. Trả lại tiếng nói

        Bác Nguyễn Hữu Miên quê ở xóm Bố Đức (xã Nam Hùng - Nam Đàn - Nghệ An) là cán bộ cao cấp trong quân đội. Vợ và con ở tại tỉnh Quảng Ninh. Bác Miên bị tai biến não liệt nửa người, không nói được, đã điều trị tại bệnh viện mà không khỏi. Vợ bác đến đền Cửa Ông thì nhận được tin từ Thánh Thần truyền dạy:
- Chồng con có lỗi với Tổ Cô, đưa về quê sám hối sẽ có người chữa khỏi!  
Tại Đà Nẵng, em ruột bác Miên là trung tá Nguyễn Hữu Chuyên cũng nhận được lời truyền bảo như chị dâu. Bởi vậy, bác Chuyên từ Đà Nẵng ra Quảng Ninh để bàn đưa anh về quê chữa bệnh.
Hôm đó, bác Nguyễn Hữu Nhuận ở xã Nam Hùng (là em con chú) dẫn vợ bác Miên về nhà bác Đức tại thị trấn Nam Đàn. Đang chào hỏi thì tôi ngáp liên tục (biểu hiện khi có hồn ngoài tác động vào người). Tôi chỉ vợ bác Miên, nói:
- Chồng bác là tộc trưởng, nhà thờ thì cho người ngoài vào ở, long ngai bị bẻ gãy cổ. Bà Tổ Cô giận lắm!
Vợ bác Miên không tin là nhà thờ cho người ngoài vào ở và long ngai bị gãy cổ. Nhưng khi tới nhà thì tôi thấy tường sau của ngôi nhà thấp, bàn thờ đặt ngay trên sập đựng lúa, long ngai vì quá cao nên đã bị bẻ gập cổ để xuôi theo mái ngói. Hỏi ra mới biết bác Miên cho vợ chồng người em gái nhà và giúp hương khói thay anh (có lẽ gia đình em gái là “người ngoài” vì khác dòng họ). Như vậy, đã xác minh lời của Tổ Cô là đúng.
Để giải quyết vấn đề, tôi có ý định mời Tổ Cô về trao đổi. Chọn nhà bác Nhuận lên hương đèn, rồi chúng tôi ngồi uống nước. Nhìn lên bàn thờ, tôi nói lớn:
- Thưa Tổ Cô họ Nguyễn Hữu! Con cháu Ngài là Nguyễn Hữu Miên đang bị bạo bệnh. Tổ Cô thương tình cho Nguyễn Hữu Miên khỏi bệnh. Tôi sẽ hướng dẫn con cháu Ngài thiết lập bàn thờ chu đáo và siêu độ cho các hương linh.
Quay sang vợ chồng bác Nhuận và vợ bác Miên tôi hỏi:
- Tôi nguyện như vậy, các bác có đồng ý không? (Mục đích là chuyển ý của tôi thành quyết tâm của họ.)
Cả ba người đều đồng thanh nói “Đồng ý”.
Tôi quay về phía bàn thờ, nói tiếp:
- Con cháu Ngài đã hứa. Ngài đồng ý chữa bệnh cho Nguyễn Hữu Miên thì xin hãy hoá bát hương.
Tôi vừa dứt lời thì bát hương bùng cháy. Đến lúc này, con cháu Nguyễn Hữu mới cảm nhận được sự linh thiêng của Bà Tổ Cô.
Bằng đôi tay mình và bảy thang thuốc lá, tôi đã chữa cho bác Miên. Ba ngày sau, bác nói lại được câu đầu sau thời gian dài bị mất tiếng. Một tuần sau, bác đi được bảy bước sau thời gian bại liệt.
Thực tế đã nói lên sự kỳ diệu.

16. Vào tu lần hai
(Giờ Thìn, ngày 23 tháng 3 năm 1991)

Nhà bác Phan Công Tính (còn gọi là bác Đức) ở gần cửa bệnh viện huyện Nam Đàn, Nghệ An. Người đến nhà bác Đức đông không kém đến bệnh viện. Tối hôm ấy, Đại Đức Tiên Ông lại về. Ngài bảo tôi:
- Ngày mai con vào tu lần hai. Đợt này sáu ngày, con nhé. Tu xong con sẽ về núi Hồng Lĩnh.
Ngủ dậy, tôi dặn hai vợ chồng bác Đức:
- Sáng nay, Công an huyện Nam Đàn sẽ đến bắt cháu đấy. Hai bác cứ để yên cho họ đưa đi và cũng đừng nói gì. Sáu hôm sau cháu lại về.
Tám giờ sáng ngày hôm đó, đúng là Công an huyện Nam Đàn đến bắt tôi. Tôi xin phép đi tắm trước khi đi, vì tôi biết chắc chắn sáu ngày sau mới được tắm. Họ đồng ý.
Thấy Công an huyện dẫn tôi về đồn, tin lan khá nhanh. Tối hôm đó, Đài PT-TH Nam Đàn đưa tin trên sóng truyền hình nên khắp huyện đều biết.      
Ngày hôm sau, có nhiều người đến Công an Nam Đàn. Người thì đến xem “thầy lang lừa đảo”, người thì đến do quen biết, thương cảm; có người đến do tò mò và cũng có đông phật tử hay tin đến để động viên, an ủi tôi. Đặc biệt, những người đã được tôi cứu chữa cũng đến đấu tranh đòi thả tôi. Một số như người nhà bác Miên, vợ chồng Hằng Hợi thì đòi gặp bằng được Trưởng công an huyện để trình bày sự thực...
Công an huyện Nam Đàn giải thích:
- Bà con yên tâm! Mọi thứ đã có pháp luật. Nếu không có gì sai phạm thì chúng tôi sẽ cho ra.
Có người chân tình đã hỏi tôi:
- Đại Đức Tiên Ông đã báo cho biết trước 4-5 giờ, sao anh không bảo ai chở về nhà trước?
Tôi nói rõ sự thể:
- Đại Đức Tiên Ông báo trước cho là nhằm mục đích khỏi cảm thấy đột ngột. Chuyện gì đến, nó phải đến. Nếu không cần thiết vào tu thì Đức Ngài đã không bày ra việc này.
Mọi người đành phải ngậm ngùi im lặng.
Ba ngày sau, Công an huyện Nam Đàn chuyển tôi về Công an huyện Nghi Lộc là nơi quê tôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét