Thứ Bảy, 16 tháng 4, 2011

LỜI MẪU ÂU CƠ - 7



Bao ngày Mẫu Mẹ than phiền - Sinh con chuyển khắp mọi miền ngược xuôi - Sao con nỡ chẳng nghe lời - Bao lần bày tỏ khúc nhôi ngọn ngành - Hết đông rồi lại sang xuân - Nhắc ngàn vạn lần con có hiểu không? - Người tu vội thắm giấc nồng - Đôi khi Mẹ giáng Bút Rồng gửi ai - Hào quang chiếu rọi trong ngoài - Chọn người gửi gắm một vài lời khuyên

Sao con nỡ để Mẹ phiền


Chữ Tiên hiện khắp mọi miền Trần gian


Chẳng ai nghĩ đến thiệt hơn


Để sầu để khổ để phiền Mẹ Cha


Ai tu hãy tỉnh ngộ ra


Bốn nơi Phật Thánh Tam Tòa chờ mong


Đừng quen say đắm giấc nồng


Mà để đau lòng Mẫu Mẹ Thiên Cung


Rồi đây con thấy bão giông


Bão ở tâm mình, ác quỷ khiến xui


Tu tâm con phải nghe lời


Chớ để lòng Mẹ rối bời vì con


Tu con phải sửa cho tròn


Cho mắt trông thấy, chẳng còn hồ nghi


Kẻ ác rồi sẽ diệt đi


Hiền lương mau chóng tấu quỳ khói hương


Đông tây nam bắc bốn phương


Hãy nghe cho rõ tận tường khúc nhôi


Nghe lời Mẹ dạy con ơi


Có được nên người do ở tâm ta


Phật, Tiên, Thánh, Mẫu bốn Tòa


Đều thương Hạ giới, cho ra Kinh này


Lời Kinh đã được trao tay


Chớ để ác quỷ phút giây hiện hình


Ác quỷ đã kết hành tinh


Chúng vẫn rập rình sau trước tới lui


Mong con ăn tiếng nghe lời


Tấu đến Phật Trời, Mẹ sẽ chở che


Nếu như chẳng hiểu chẳng nghe


Thì con phải chịu trăm bề đắng cay


Theo Mẹ từng phút từng giây


Lơ đi, chúng sẽ nhập ngay linh hồn


Khiến ta bao sự khó lường


Nhìn xuống Hạ giới, Mẹ thương con nhiều


Chúng có đủ phép cao siêu


Nhưng phải thua Phật một điều từ bi


Chúng cũng biết được định kỳ


Chúng đang cố gắng mọi bề khiến xui


Từ bi chúng sẽ phải lùi


Đó là lời Mẹ truyền người Trần gian


Hỡi người, nghe thật rõ ràng


Ghi sâu nhớ kỹ sửa sang tâm mình


Thứ hai, Phật chỉ cứu sinh


Không như ác quỷ bắt mình hại thân


Thương con Mẹ mới phân trần


Chỉ mong con được muôn phần thiện lương


Lời Mẹ phân giải tỏ tường


Thương nơi Trần thế mọi đường nói ra


Mong cho Hạ giới chan hòa


Việc chi ta tự hỏi ta sẽ thành


Tu chớ bỏ mất công trình


Lời này Mẹ nhắc chúng sinh bao lần


Hỏi ai đáp nghĩa đền ân


Một ly nước lạnh ngàn lần nước sôi


Lạnh kia chưa đủ bay hơi


Hỏi nơi Trần thế, ai người sửa tâm?


Mẹ Cha đau đớn vô cùng


Tâm con chớ để ác hung bạo tàn


Hàng ngày con vẫn xin van


Tâm con lại để hung tàn khiến xui


Mẹ dạy con chẳng nghe lời


Đến khi sóng gió, ôi thôi còn gì!


Mẹ dạy, con chẳng chịu nghe


Sóng to gió lớn cướp đi linh hồn


Từ bi như Phật ôn tồn


Lựa lời day bảo tâm mình sửa nhanh


Nếu không Mẹ cũng chịu đành


Tu rồi con phải biết mình là ai


Chớ để các quỷ khiến sai


Con được nên người vạn kiếp đổi thay


Con hãy nhớ lấy điều này


Chớ để lại phải phút giây chẳng còn


Đó là lòng Mẹ thương con


Cướp đi linh hồn, Mẹ hết chờ mong!


Thương con Mẹ dốc hết lòng


Hào quang chiếu khắp người trong tu hành


Chẳng ai giúp Mẹ phân minh


Lời con tấu trình thấu đến Hoàng Thiên


Sao con nỡ để Mẹ phiền


Bao lần đã hiện chữ Thiên trên tường


Người tu sao chẳng biết đường


Chẳng ghi lời Mẹ tận tường phân ly


Than ôi! Trần thế ngu si


Chẳng hiểu được gì, miệng lại sai ngoa!


Để cho Mẹ phải thở than


Chín tám (1998) lọc sàng, con hãy nghe ra


Chớ có phụ lòng Mẹ Cha


Vì thương Hạ giới, lòng đà tới lui


Hào quang chiếu rọi từng người


Con chẳng nghe lời, đáp nghĩa đền ân


Sao con chẳng biết rẽ phân


Nhắc ngàn vạn lần, con có nhớ không?


Hay con vội thắm giấc nồng


Hào quang chiếu xuống, Bút Rồng gửi ai


Hay chỉ tranh chấp bên ngoài


Đi đến chi tiết, hỏi ai dốc lòng?


Thương Trần, gạn đục khơi trong


Nếu ai dốc lòng, Bút sẽ truyền ban


Bút Tiên Mẹ có vô vàn


Hào quang càng chiếu, lòng càng xót xa!


Hỏi rằng, ai đã giúp Ta


Ghi lời vàng ngọc để mà chuyển đi


Ngẫm lâu mới thấy ly kỳ


Trần ai biết gì khi có hào quang?


Hay là vội thắm giấc vàng


Lời Mẹ than thở, Trần gian ai tường?


Thương Trần, lòng những vấn vương


Ở chốn Thiên Đường nào có thiếu chi


Sơn hào hải vị thiếu gì


Ra vào Tiên Nữ tấu quỳ đôi bên


Mà Mẹ lòng dạ chẳng yên


Chỉ thấy lo phiền ở chốn Trần gian


Người tu được hiện Chữ Vàng


Lòng thấy bàng hoàng khi chiếu hào quang


Người Trần cầu nguyện bình an


Khi hiện Chữ Vàng nào có ai ghi


Con ơi, Mẹ biết nói gì


Khuyên con đã cạn phân ly đủ điều


Thương con cầu nguyện sớm chiều


Mà lòng chẳng sửa, nói điều sai ngoa


Tu rồi ta lại hỏi ta


Tự mình đã sửa được là bao nhiêu?


Lời Mẹ phân giải đã nhiều


Tu con cố sửa, nhớ điều Mẹ khuyên


Để cho Mẹ khỏi ưu phiền


Tà ma trăm cách đảo điên cõi Trần


Tự mình lo chính thân mình


Đây là lời của Thiên Đình chiếu soi


Hào quang chiếu sáng nơi nơi


Xem ai là người giúp Mẹ phân ly


Nhưng chẳng ai hiểu được gì


Để cho Mẹ phải trăm bề đắng cay


Họ Nguyễn sám hối đêm ngày


Mong ai trong trắng tự tay mình làm


Mẹ xin chiếu bóng hào quang


Khi hiện Chữ Vàng lòng thấy xót xa


Bốn phương đều cả một nhà


Cùng chung dòng máu Mẹ Cha sinh thành


Hào quang tỏa xuống chiếu vào


Nhìn thấy Trần thế người nào cũng tham


Miệng cười thì rất gian ngoan


Khi hiện Chữ Vàng ai đã giúp Ta


Bốn phương đều trứng sinh ra


Mà chẳng thấy được thuận hòa, xót thay!


Thương người sám hối đêm ngày


Chữ hiện bấy chầy, ai cũng làm ngơ!


Xét rằng ai cũng phụng thờ


Chiếu khắp để gửi lời Thơ phân Trần


Hỏi ai đáp nghĩa đền ân


Muốn gửi Bút Thần chiếu khắp bốn phương


Người tu, chữ hiện lên tường


Ai đã chép lấy, ai thương Mẹ hiền?


Hay là lòng dạ đảo điên


Thực hư, hư thực mọi miền ai hay


Ai cũng sám hối đêm ngày


Mẹ xin Ngọc Đế hiện ngay lên tường


Đông tây nam bắc bốn phương


Thương con mới nói tận tường khúc nhôi


Người tu ít lắm, con ơi


Cố sửa nên người, qua khỏi nguy nan


Tu rồi lòng vẫn mơ màng


Làm sao vượt được muôn ngàn chông gai


Hỏi mình, chẳng phải hỏi ai


Thương con bày tỏ một vài khúc nhôi


Nếu như con chẳng nghe lời


Thì con phải chịu chơi vơi giữa dòng


Khác chi ở giữa Biển Đông


Ai muốn thoát khỏi phải chăm sửa mình


Khuyên con chớ có làm thinh


Ai nghĩ đến tình, cố gắng sửa tâm


Hào quang chiếu chẳng lẫn nhầm


Soi người tu Đạo còn trong lơ là


Bốn phương đều Mẹ sinh ra


Trắng đen chẳng được thuận hòa, xót đau!


Sao con chẳng biết bảo nhau


Để cho lòng Mẹ thảm sầu, hỡi con!


Lòng Mẹ nay đã héo mòn


Thương con nói rõ, chẳng còn tiếc chi


Nếu như chẳng hiểu được gì


Long Quân buồn tủi, Rồng kia cựa mình


Bấy giờ lòng cũng cam đành


Liệu có còn được để tranh sang giàu


Nhìn con lòng Mẹ xót đau


Anh em trên dưới bảo nhau tu hành


Lòng Mẹ nay muốn cứu sinh


Tu không bằng hành, Trần thế nghe ra


Tiên là Mẹ, Rồng là Cha


Đó là lời Mẹ truyền người Trần gian


Hỡi người, nghe thật rõ ràng


Ghi sâu nhớ kỹ sửa sang tâm mình


Ai biết Phép Phật uy nghi


Ai biết Mẹ đã tấu quỳ xin van


Mẹ thương con trẻ vô vàn


Ra vào lòng những thở than tủi sầu


Đây là lời của Mẹ Âu


Thương con Mẹ nhắc từng câu từng lời


Hào quang nay đã nhạt rồi


Chúc con ở lại, Mẹ thời về Thiên


Mong con Mẹ hãy cố lên


Chúc cho Tam Hội vững bền sửa tâm


Chúc cho nam bắc tây đông


Đến khi lễ hội dốc lòng vào Thi


Chúc cho họ Nguyễn kiên trì


Giúp Cha đỡ Mẹ truyền đi mọi người.


     (LC việt Nam, 16-11-1997)


 (http://kynguyentamlinh.com/news.aspx?nid=216)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét