Mưa bão khắp cả bầu trời - Hào quang sáng rực một nơi soi Trần - Soi người tu đức tu tâm - Soi người mắc phải lỗi lầm đắng cay - Mẹ về mới giáng hôm nay - Dạy con bảo cháu ngày nay tu hành - Tu thì con phải phân minh - Để cứu lấy mình, cứu cả người sau
Con ơi lòng Mẹ đớn đau
Mẹ rất âu sầu, con phải nghe theo
Thời gian cũng chẳng còn nhiều
Lo con chẳng nhớ những điều Mẹ khuyên
Nỗi đau lòng Mẹ triền miên
Lo khắp mọi miền nam bắc tây đông
Đêm ngày Mẹ những ngóng trông
Đàn con thơ dại mong cùng nghe theo
Con ơi, lòng Mẹ xiêu liêu
Mẹ lo lắng nhiều, con có biết không?
Bốn phương nam bắc tây đông
Mưa tầm gió tả con trông thấy rồi
Nhưng chỉ riêng có một nơi
Hào quang toả xuống soi người Trần gian
Mong sao con được vẹn toàn
Mẹ ngồi luống những bàng hoàng tấm thân
Chỉ lo con chẳng chuyên cần
Dâng Kinh hầu Phật, Mẹ hằng lắng lo
Cầu nhiều, Phật sẽ độ cho
Con ơi có biết Mẹ lo thế nào
Hào quang soi tỏ là bao
Mẹ nhìn con trẻ con nào cũng thương
Mẹ nay lo lắng trăm đường
Lại ngồi quỳ trước Phật Tuyền cứu nguy
Lòng đầy hỷ xả từ bi
Phật chẳng nói gì, hỡi chốn Trần gian!
Từ bi như Phật khó lường
Mong nơi Trần thế trăm đường luyện tu
Mây đen che phủ mịt mù
Là Thần soi xét Kinh tu dưới Trần
Mong người tu đức tu thân
Làm sao vẹn được tâm mình nghe con
Lòng Mẹ nay những héo hon
Cứu mình cứu lấy muôn ngàn đời sau
Con ơi chăm chỉ khấn cầu
Khó khăn Mẹ xuất Phép mầu cứu nguy
Mong con chăm chỉ sớm khuya
Cầu nhiều cầu mãi Phật thì độ cho
Thiên Cung Mẹ những mong chờ
Chỉ lo Trần thế hửng hờ Kinh tu
Dâng Kinh hầu Phật sớm trưa
Vui lòng Mẹ Mẫu cũng vừa lòng Cha
Qua bao thử thách phong ba
Qua cơn giông tố thuận hoà sướng vui
Trên thì có Phật có Trời
Dưới nơi Trần thế liệu lời tu tâm
Không thì ân hận vô ngần
Khuyên con con hãy liệu dần tấm thân
Thời gian nay đã đến gần
Mong người tu đức vượt dần chông gai
Thời gian cũng chẳng còn dài
Thiên Cung Mẹ những trông hoài các con
Đừng để cho Mẹ héo mòn
Ngày đêm Mẹ những trông con tu hành
Vượt qua bao sự bất bình
Nào đau nào ốm nào mình chịu oan
Tình Mẹ thắm thiết vô vàn
Mong con được chiếu hào quang sáng ngời
Thiên Cung mẹ những ngậm cười
Con chăm Kinh sử Mẹ vui vô cùng
Con ơi hãy liệu lấy thân
Làm chi con phải nhắc cân cho rành
Kẻo mai lại vạ đến mình
Thì con mất hết công trình luyện tu
Mây soi từng bước từng giờ
Khuyên con chớ có hửng hờ, nghe con!
Thân tu bao nỗi héo mòn
Đây là thử đức - Thiên Đình sinh ra
Lời Mẹ khuyên giải chan hoà
Mong con nghĩ chín để mà liệu thân
Tâm vàng quý giá vô ngần
Làm chi con phải nhắc cân cho rành
Kẻo mai Quả Đất xoay vần
Thương con Mẹ cũng chịu đành bó tay
Mẹ đã khuyên nhủ hàng ngày
Sao con chẳng nỡ chẳng hay nghe lời
Để rồi lỗi Đạo con ơi
Mẹ tấu Phật Trời chua xót tấm thân
Xót vì con chẳng nghe mình
Chẳng tu chẳng tấu để sinh thế này
Sau này vạn vật đổi thay
Rồi con sẽ thấy dở hay thế nào
Đạo tu chưa được là bao
Trong tu mắc tội Trời nào có thương
Cho nên lòng Mẹ vấn vương
Khuyên con chớ có coi thường Kinh tu
Khuyên người trong Đạo chăm lo
Cứu người lầm lổi để vừa lòng Cha
Con tu con phải chan hoà
Đừng tu mà để Mẹ Cha đau lòng
Ngàn câu Mẹ nhắc chuyên cần
Ngàn lần Mẹ nhắc tu hành cho nghiêm
Hỡi mọi miền, lắng nghe Mẹ gọi
Làm việc chi chớ có nổi nông
Để cho Cha Mẹ đau lòng
Xét suy cho kỹ đục trong thế nào
Hào quang toả xuống chiếu vào
Thì con sẽ được tâm cao chí bền
Cứu đâu được đấy bình yên
Lòng con sung sướng chẳng phiền Mẹ Cha
Trước là Long Hoa Hội Vận
Sau Long Vân chuyển động đổi thay
Bước sang chín sáu (1996) con ơi
Long Đình con đã đang ngồi cầu Kinh
Hai Hội trước mười sáu năm trọn
Hội Long Đình chuyển bước dài hơn
Để cho Trần thế tu tâm
Sửa hết lỗi lầm, Phật cứu được ai
Còn đâu giao lại cho Trời
Mắc tội phải chịu, Mẹ thời hết xin!
Đau lòng nhìn xuống mọi miền
Ít người tu đức, lại thêm tội tình
Lời Mẹ dạy phân minh soi tỏ
Hỡi chốn Trần cứu độ lẫn nhau
Để cho Mẹ khỏi âu sầu
Thương con Mẹ nhắc có câu ngàn lần
Làm chi con phải rẽ phân
Việc làm con phải ân cần, nghe con!
Lòng Mẹ nay những héo mòn
Thấy con làm việc chẳng tường phân ly
Thương con Mẹ biết nói gì
Chỉ mong con được quy y Phép mầu
Con nằm canh thâu con ít ngủ
Lắng nghe lời khuyên nhủ, con thơ!
Không thì chẳng có bến bờ
Khuyên con chớ có hửng hờ Kinh tu
Lời Mẹ dạy vần thơ nói trước
Mong con hãy thấu được tâm tình
Thương con Mẹ mới giáng sinh
Mượn Bút họ Nguyễn trao tình Trần gian
Mong con nghĩ cho tỏ tường
Tu thì con chớ vấn vương lo sầu
Bao bệnh tật Phép mầu cứu độ
Chỉ lo con chẳng đủ đức tâm
Thì con đau đớn vô ngần
Khuyên con vững chí tu hành cho nghiêm
Mắc bệnh con chớ lo phiền
Đây là Quyền Phật Phép Tiên an bài
Thử xem ai dở ai hay
Ai vững tay lái ai lay chuyển lòng
Nếu như không có bão giông
Đường đường chính chính ăn xong lại làm
Thì con chẳng phải thở than
Chẳng biết được Phật đã ban Phép mầu
Thương con nói rõ từng câu
Tâm tu Kinh Sử Phép mầu uy nghi
Sau này sung sướng ai bì
Thương con Mẹ đã phân ly từng lời
Mong con cố gắng con ơi
Trong tay có Phép cứu người có tâm
Khuyên con chớ mắc lỗi lầm
Nghĩ suy cho kỹ hẹn vần thơ sau
Thiên Cung có đủ Phép mầu
Mong con nhớ lấy từng câu Mẹ hiền
Bây giờ tạm gác Bút Tiên
Chúc con ở lại, Mẹ lên Thiên Đình.
(LC Việt Nam, 24-4-1996)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét