Thứ Bảy, 16 tháng 4, 2011

LỜI MẪU ÂU CƠ - 6



Tháng tám quả ngọt hoa tươi - Mùa thu mát dịu con thời nghe ra - Phật, Tiên, Thánh, Mẫu bốn Tòa - Chia ra từng cấp để mà soi tâm - Mới có xuân, hạ, thu, đông - Xuân hoa đua nở, trong lòng sướng vui - Hạ để xét đến từng nơi - Cho nóng cho bức, con thoi xoay vần - Sang thu mát dịu thanh nhàn - Trăng trong gió mát dịu dàng dễ thương - Phần đa Trần chọn đính hôn

Có bốn mùa đó, Trần nghe cho rành


Bốn nơi Phật, Thánh Thiên Đình


Họp lại mà thấy Thiên Đình, hỡi con


Thương người Trần thế sớm hôm


Chẳng tu chẳng sửa mà còn nhởn nhơ


Xót thay Trần cứ hững hờ


Chẳng nghĩ đến Mẹ Âu Cơ đau lòng


Suối lệ Mẹ rỏ ròng ròng


Tháng tám lại hóa mùa đông, hỡi Trần


Châu ngọc rơi ướt tấm thân


Cho nên người Trần phải chịu gió mưa


Còn đâu là cảnh bốn mùa


Dù có tài giỏi cũng thua Phép Trời


Mưa bão khắp cả nơi nơi


Đó là nước mắt Mẹ rơi xuống Trần


Tội thì nặng đến ngàn cân


Phúc chưa có lấy một phần, đắng cay!


Muôn người tội lỗi cao dày


Một người tu đức ngày nay chẳng tròn


Ai biết lòng Mẹ thương con


Nên Mẹ phải chịu héo mòn lệ rơi


Chẳng ai biết được Phép Trời


Chỉ Mẹ biết được gửi lời truyền đi


Hỡi Trần chớ có ngu si


Mau tu mau sửa, Kinh kia khấn cầu


Bao lời khuyên nhủ in sâu


Hỏi ai sửa được đến đâu, hỡi Trần!


Sửa đi, cứu lấy muôn dân


Tu đi để được thân mình bình an


Mau mau sám hối, xin van


Lời Kinh thấu đến Ngọc Hoàng cứu nguy


Học Kinh biết được định Kỳ


Học nhiều sao chẳng hiểu gì, hỡi con?


Học nhiều cố sửa cho tròn


Mẹ đã đau khổ lòng con dại khờ


Hào quang chiếu rọi lên Thơ


Hỡi người Trần thế mau tu cho thành!


Họ Nguyễn ghi lấy nhanh nhanh


Chữ đã hiện rành, chớ có hồ nghi


Đói khổ, Phép Phật hộ trì


Giúp Cha đỡ Mẹ truyền đi mọi nhài


Khuyên bảo mọi người cố gắng sửa tâm


Vàng ngọc của tất Thiên Cung


Không phải của Trần ham muốn giàu sang


Phúc tâm còn quý hơn vàng


Trung hiếu đạt được - an khang thọ trường


Nhìn con lòng những vấn vương


Nên Mẹ nói rõ tận tường khúc nhôi


Khuyên con bao tiếng bao lời


Hỏi ai biết được Đất Trời đổi thay


Chớ để lòng Mẹ đắng cay


Mau tu mau sửa, hưởng ngày vinh hoa


Ai tu tâm được chan hòa


Lòng biết báo đáp Mẹ Cha Thiên Đình


Đền công Cha Mẹ dưỡng sinh


Khi đi lễ hội, cầu Kinh liên hồi


Tâm con đã hiểu ý Trời


Tam Bảo dánh để mọi người hầu Kinh


Khuyên con khuyên nhủ tận tình


Sửa tâm trong trắng, hy sinh lợi quyền


Thì con sẽ được bình yên


Lời Mẹ căn dặn, mọi miền nghe ra


Phật, Tiên, Thánh, Mẫu bốn Tòa


Đều cùng sung sướng, con đà nhớ ghi


Chớ ai bỏ mất công kia


Phúc, tâm, trung, hiếu còn gì sướng hơn


Tu thì phải sửa cho tròn


Thiên Cung xét duyệt lòng con tu hành


Con cũng khỏi mất công trình


Mẫu Phật Thiên Đình lòng cũng sướng vui


Mẹ Cha đỡ phải ngậm ngùi


Ai muốn nên người, mau chóng sửa tâm


Khuyên đừng khuyến hóa lẫn nhầm


Thời gian đến gần con hiểu rõ hơn


Người tu chớ có coi thường


Nhìn xuống Hạ giới, Mẹ thương con nhiều


Người tu chẳng được bao nhiêu


Mà còn nhầm lẫn, sớm chiều bỏ qua


Xót thay, thân Mẹ sinh ra


Trong Kinh chỉ rõ, con đà nhớ ghi


Giáng xuống, Mẹ biết nói gì


Lòng thương con trẻ phân ly đủ điều


Lời Mẹ phân giải bao nhiêu


Nhưng thấy Trần thế sớm chiều lửng lơ


Người tu thì lại hững hờ


Chẳng cầu chẳng sửa thì tu làm gì


Niệm Phật phải biết quy y


Một phút tấu quỳ đều được ghi tên


Gia quyến muốn được bình yên


Mau tu mau sửa Mẹ hiền chở che


Sau này mắt thấy tai nghe


Sung sướng đề huề chẳng phải lo âu


Thương con Mẹ nhắc từng câu


Bao năm mới có Mẹ Âu giáng Trần


Từ khi con được nên thân


Mẹ về Cung Đình ngự ở Cung Son


Chợt lòng nghĩ đến Trần gian


Làm sao vượt được qua cơn hiểm nghèo


Thời gian thì chẳng còn nhiều


Nên Mẹ liên tục sớm chiều quỳ tâu


Hỏi ai biết được Mẹ sầu


Thương thay họ Nguyễn canh thâu thức dài


Để mà giúp được việc Trời


Ai theo nhớ lấy những lời trong Kinh


Phép Phật thì rất uy linh


Chẳng thực lòng mình, Phép trả về Thiên


Gửi Bút nhắn đến mọi miền


Đừng ai để khổ để phiền Mẹ Cha


Di Lặc đã xuất Kinh ra


Học rồi phải sửa thành người trắng trong


Thiên Cung Cha Mẹ chờ mong


Con tu con phải dốc lòng sửa sai


Khỏi uổng công Mẹ van nài


Bao năm Kinh xuất, hỏi ai dốc lòng?


Hay để Cha Mẹ mất công


Thì Mẹ càng thấy đau lòng con ơi


Đến khi chuyển động Đất Trời


Gió to sóng vỗ, ai người cứu nguy?


Mong sao ai cũng tấu quỳ


Qua khỏi mạt kiếp con thì sướng vui


Vào Thi chớ vội coi thường


Cầu Kinh liên tục, Mẹ thương con nhiều


Thời gian chẳng còn bao nhiêu


Người tu cố gắng sớm chiều sửa tâm


Để mà cứu lấy muôn dân


Cứu cả thân mình qua khỏi hiểm nguy


Khó khăn có Phép hộ trì


Gian nan đã có bốn bề chở che


Mẹ dạy con chẳng chịu nghe


Thì con phải chịu trăm bề đắng cay


Hỏi ai còn cứu được đây


Dù tu bao tháng bao ngày bằng không


Vì tâm chẳng được trắng trong


Ốm đau hoạn nạn, Phép không nhiệm mầu


Thân con phải chịu khổ đau


Tâm chẳng khẩn cầu, hỏi Phép đâu ra?


 Nỡ phụ cả lòng Mẹ Cha


Chẳng nghe Phật Tổ Phật Bà từ bi


Trách ai bỏ mất công kia


Chẳng thương đến Mẹ sớm trưa truyền lời


Đau lòng Mẹ lắm con ơi


Con chẳng nghe lời phải chịu chông gai


Tâm thì chẳng muốn sửa sai


Lòng còn gian dối, hỏi ai cứu cùng?


Cố gắng cứu lấy gia chung


Bớt ăn bớt ngủ dốc lòng luyện tu


Thì mới qua khỏi mịt mù


Kinh Sách đã dạy tâm tu cho rành


Người tu cố gẳng sửa nhanh


Mẹ bỏ không đành, khuyên nhủ chẳng tin!


Mẹ cũng chẳng biết làm gì


Thương con chỉ biết tấu quỳ mà thôi


Mong con ăn tiếng nghe lời


Không thì con chịu cuộc đời khổ đau


Phép Tiên có đủ nhiệm màu


Chẳng cầu chẳng tấu Phép đâu ban truyền


Đừng ngồi chờ đợi Phép Tiên


Nghe lời Mẹ hiền xuất Phép cứu nguy


Nếu như chẳng chịu tấu quỳ


Thì con phải chịu hiểm nguy nhọc nhằn


Chẳng vì tại số tại căn


Xét đến tâm mình đã đạt đến chưa


Ra ngoài sợ gió sợ mưa


Ngủ ngay Tam Bảo, Phép kia thu về!


Mẹ đã nhắc nhở bao lâu


Sao con chẳng sửa chẳng nghe cho rành


Đi lễ chẳng chịu dâng Kinh


Tấu đối Thiên Đình vào những ngày Thi


Nhưng tâm vẫn còn u mê


Phúc, tâm, trung, hiếu còn gì vững hơn


Mẹ chỉ thấy tủi thấy hờn


Lệ Mẹ rơi xuống vì thương người Trần


Sao chẳng đáp nghĩa đền ân


Mà còn vô lễ muôn phần đắng cay


Bỏ công bao tháng bao ngày


Muôn loài vạn vật đổi thay thành người


Sao con chẳng chịu nghe lời


Bao năm giấu kín nay thời nói ra


Sao tâm con chẳng chan hòa


Con chẳng nghĩ đến Mẹ Cha sinh thành


Nếu không tỉnh ngộ nhanh nhanh


Thì sẽ nhận lấy gập ghềnh chông gai


Khó khăn bệnh hoạn kéo dài


Trách mình, xin chớ trách ai Thiên Đình


Cũng đừng kêu đến Trời Xanh


Tâm đức chẳng thành thì tội phải mang


Thương con Mẹ nói rõ ràng


Học Kinh, con cố mở mang đức tài


Phép Phật không phải riêng ai


Ban cho tất cả mọi người trắng trong


Mong nơi Trần thế gắng công


Để Mẹ vui lòng Cha khỏi vấn vương


Trong Kinh đã dạy tỏ tường


Mong nơi Trần thế biết đường biết tu


Theo đúng, sung sướng vô bờ


Thì con qua hết mịt mù chông gai


Nhắc con bao kiếp bao lời


Kinh Sách đã chuyển nhiều nơi cõi Trần


Mẹ nay gắng hết sức mình


Muôn lời khuyên nhủ nhưng Trần chẳng nghe


Lấy đâu sung sướng đề huề


Mẹ đã gửi về bao tiếng than thân


Giảng Kinh rành rẽ ngọn ngành


Mọi người biết được sao đành không nghe


Khuyên Trần chớ có u mê


Lời Mẹ gửi về khắp cả Trần gian


Họ Nguyễn ghi rõ đủ lời


Bút Tiên tạm gác, Mẹ thời về Thiên


Chúc cho Tam Hội vững bền


Tập trung ý chí lên đường hầu Kinh.


(LC Việt Nam, 21-8-1997)


 (http://kynguyentamlinh.com/news.aspx?nid=215)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét